Thầy bói bảo mình đường học dài và tiền đồ sáng, nhưng hay gặp gian nan trước khi có được thành công. Mà ai chẳng thế, nhỉ? Dù vậy điều này vẫn đúng với mình, ít nhất cho đến bây giờ. Chính mình cũng không ngờ được năm ấy mình sẽ đỗ chuyên toán nhờ điểm… văn, vào đại học nhờ điểm… ưu tiên, và nếu không vì hai lần “cứ liều đi, đến đâu thì đến”, mình đã không có được học bổng JASSO và công việc hiện tại.
May mắn? Có thể, nhưng không vì thế mà lờ đi việc mình đã nỗ lực như nào. Hoặc cũng có thể như Mai Ngô nói: đỗ thì đỗ rồi giờ nói như nào chẳng được. Mình sẽ để người đọc quyết định. 🙂
#1 Suýt trượt cấp 3: học không bao giờ là thừa
Mình đỗ lớp Toán K19 của Chuyên Cao Bằng với số điểm toán chuyên thấp nhất, nhưng điểm văn cao nhất. Là vì trong buổi thi toán mình dành quá nhiều thời gian cho câu điểm 10 (thường là những câu khó nhưng ít điểm) nên không kịp làm các câu còn lại. Kết quả là với hệ số nhân đôi, năm ấy mình gần như xếp bét bảng (34/35). May mà có môn văn.
Mình thích học văn vì ngôn ngữ khiến mình tò mò – một đoạn văn hay có thể khiến mình bồi hồi cả ngày, và một câu chuyện ý nghĩa có thể khiến mình cảm động hàng giờ. Mình chọn toán vì thích thử thách: cảm giác giải một phương trình để gửi báo Toán Tuổi Thơ vui như trúng vé số ngày Tết vậy!
Sau này mình nhận ra bất kể toán, văn, hay hóa – môn được dành cả thanh xuân để đi thi đội tuyển hay môn bị ghét cay ghét đắng từ cấp 2, mình chưa bao giờ hối tiếc về những kiến thức đã nạp vào đầu. Toán cho mình tư duy mạch lạc, văn trau chuốt khả năng viết lách, và ngay cả hóa cung cấp những hiểu biết khoa học thường thức. Nếu có phép màu mình thậm chí còn muốn quay lại học nhiều hơn: tiếng Anh chẳng hạn!
#2 Suýt trượt đại học: hãy luôn nhớ về cội nguồn
Năm nhất Đại học có lẽ là khoảng thời gian mình tự ti nhất. Mình sợ những cuộc trò chuyện về điểm thi đầu vào, vì không muốn mọi người biết mình đỗ nhờ điểm cộng. Mình thậm chí còn ngại mỗi lần cô giáo điểm danh qua loa, vì họ Bế của mình khá lạ. Những nỗi lo của một học sinh tỉnh lẻ xuống Hà Nội là có thật, và mình đồng cảm với điều đó.
Loay hoay dù thế, quãng thời gian đại học là lúc mình trưởng thành hơn rất nhiều. Được tiếp xúc với những người tài giỏi, mình thấy cả bầu trời cơ hội mở ra trước mắt, trong nước và quốc tế. Nhận ra tiềm năng và thế mạnh của bản thân, mình tự tin vươn tới những mục tiêu lớn, như #3, đồng thời biết yêu bản thân và nguồn gốc của mình.
Giờ nhìn lại, mình thấy biết ơn 3,5 điểm cộng năm nào, rằng mình dân tộc Tày và sinh ra ở Cao Bằng KV1. Không có nó chắc giờ mình đã khác, nhưng mình tin đó sẽ là một kiểu trưởng thành khác.
#3 Suýt trượt JASSO: nếu thích cứ “liều” đi
Thực tế là mình ĐÃ trượt học bổng JASSO, nhưng may mắn lại mỉm cười với mình lần nữa.
Đó là kì I năm 4 tại Ngoại Thương, mình đỗ chương trình trao đổi sinh viên một năm tại Đại học Tohoku. Mình biết chương trình này từ cuối năm 2 khi một người bạn thân qua Nagoya học. Khi ấy mình GPA còn thấp và chưa có chứng chỉ ngoại ngữ, nên hiển nhiên không đủ điều kiện để nộp trường nào (chứ đừng nói đến học bổng). Từ đây Kế Hoạch Một Năm lần I của mình khởi động.
Sau khi chọn trường yêu thích, mình nghiên cứu tiêu chí được vào trường và được học bổng, từ đó đặt ra mục tiêu cố gắng: cuối năm 3 phải lên 3.1 GPA và có N3 tiếng Nhật (đủ biết hai năm đầu điểm bết bát như nào). Nhưng rồi chắc cố hơi quá – hầu như toàn A và còn được học bổng, mình bước vào năm 4 với 3.23 và N2 (đỗ từ đầu năm 3). Thậm chí mình còn thi luôn TOEIC cho mạnh hồ sơ.
Và mình đỗ Tohoku vào kì mở đơn tháng 9/2015, nghĩa là 6 tháng nữa từ thời điểm này mình sẽ có mặt ở Nhật! Hân hoan làm thủ tục bảo lưu và chuẩn bị hồ sơ nhập học, mình tận hưởng quãng thời gian rảnh để đi du lịch (niềm đam mê với Ngành cũng được nhen nhóm từ đây).
Tin dữ ập đến vào cuối tháng 2/2016, chưa đầy một tháng rưỡi cho tới ngày bay: bên trường Tohoku thông báo mình không nhận được JASSO. Nếu trong phim thì chắc mình đã đánh rơi một ly nước rồi, vì mình đã hi vọng học bổng này sẽ hỗ trợ chi phí sinh hoạt – thứ mình không muốn xin từ gia đình. Mình còn nghĩ đến việc rút hồ sơ vì không muốn sau 6 tháng rong chơi lại tốn thêm của nhà một khoản tiền lớn để “du học” (nghĩ: bằng thời gian ấy mình đã có thể ra trường, kiếm việc và có lương).
Nhưng rồi mình xốc lại tinh thần: dù phải làm thêm ở Nhật để trang trải cuộc sống, mình sẽ vẫn đi! Thế là mình xách vali lên đường qua Nhật vào tối 31/3/2016. Và Trời đã thương mình ở quyết định này.
Ngay sáng 31 đó, bên Tohoku gửi mail báo vừa có thêm một vòng xét học bổng, hãy gửi lại bảng điểm và các giấy tờ liên quan. Mình làm theo không chút do dự.
Ngày 12/4, gần 2 tuần sau khi đến Nhật và tưởng như đã ổn định cuộc sống, một chiếc email nhẹ nhàng đến nói: Chúc mừng, em đã được lựa chọn cho chương trình JASSO 2016! Hớn hở đi khoe với cả thế giới, mình tự nghĩ: quả thực…
May mắn có, nhưng với mình kết quả này còn đến từ nhiều nỗ lực. Trong 3 ứng viên Việt Nam với cùng điểm xét học bổng, chỉ mình đỗ N2, có TOEIC, được giới thiệu từ Trưởng Khoa Nhật (khoa có quan hệ rất tốt với trường Tohoku) và có lẽ, mình dành nhiều tâm sức nhất cho bản Kế hoạch Học tập (Study Plan).
Thế nên, Trời không phụ người có quyết tâm đâu mọi người.
#4 Suýt trượt TAB: cơ hội đến từ sự chủ động
Việc mình được vào TAB, doanh nghiệp xã hội đang thay mặt Tổng cục Du lịch phát triển các kênh quảng bá hình ảnh Việt Nam tới du khách quốc tế, thực ra cũng ly kỳ không kém #3. Có điều lần này chính mình là người tạo ra cơ hội.
Mình bắt đầu tìm việc từ cuối tháng 3/2018 – ngay khi nhận tin trượt học bổng thạc sĩ ở châu Âu. Gần ba tuần sau rất nhiều email gửi-mà-không-có-hồi-âm tới các tổ chức phi chính phủ, mình nhìn thấy đoạn tin tuyển dụng từ TAB. Công ty mình đang tìm một Quản lý Truyền thông Mạng xã hội với ít nhất 1 năm kinh nghiệm và khả năng tiếng Anh xuất sắc. Cả hai yêu cầu mình chưa đạt nhưng vì nội dung công việc quá thú vị nên…
“Liều ăn nhiều”, mình cứ gửi CV! Ba ngày chưa thấy phản hồi, mình nhấc điện thoại gọi đến số di động duy nhất tìm được trên internet. Và bác Hawkins nghe máy. Bác là một trong những người đầu tiên đi cùng Nhóm Marketing của TAB và cũng là người tuyển sếp mình vào để tiếp quản dự án này. Lúc mình gọi bác không còn làm ở TAB nữa, nhưng vẫn theo dõi các hoạt động của Nhóm.
Bác bảo để bác hỏi (sếp mình). Một lúc sau bác gọi lại nói rằng vị trí đã tuyển xong, nhưng nhắn mình cứ gửi CV cho bác rồi bác sẽ “make a referral” (tiến cử). Mình vẫn nhớ như in chiếc email gửi bác, trong đó mình nói rất muốn được đóng góp cho du lịch Việt Nam và mình tình nguyện làm thực tập sinh không lương ở TAB! Sau này sếp kể bác Hawkins đã nói: “This kid is really hungry” – Cậu nhóc này thực sự muốn làm đấy!
Sếp email mình ngày tiếp theo hẹn một buổi gặp trao đổi, để rồi cuối tuần đó mình nhìn thấy mình háo hức chuẩn bị cho thứ hai tới: ngày đi làm đầu tiên!
Khoan đừng aww, sáng ngày đầu tiên đi làm sếp báo mình rằng vị trí Quản lý Mạng xã hội có thể sẽ cần mình từ tháng 5, do người tiền nhiệm không làm nữa… Vậy là chỉ sau 2 tuần từ “thực tập sinh”, mình kí hợp đồng lao động một năm với TAB cho một vị trí chính thức – vị trí mình đã mong ước từ đầu.
Hôm trước đi ăn với chị Trâm, hiện đang làm blog dzungvatram, chị bảo không hiểu tại sao nhiều người lại ngại rải CV; thực sự: nó không mất gì cả. Bản thân chị đã đi làm 5 năm mà trước khi vào đây vẫn gửi cả chục cái thư tới những chỗ thậm chí đang không tuyển người, nhiều hơn cả một bạn sinh viên mới ra trường. Mình đồng ý và bỗng tự liên hệ tới chuyện của mình tại TAB: tất cả bắt đầu từ cuộc gọi chủ động ấy!
4 bài học từ 4 lần suýt trượt, cũng là 4 mốc trưởng thành lớn trong đời mình.

Your story is such a great inspiration for me on my journey to applying for study broad! Thank you for trying, and for your sharing! Wish you all the best!
Thanks so much for your kind words. Wishing you all the best too!