Nếu đời cho bát mắm tôm, mình sẽ gọi thêm bún đậu

Tháng 1 năm 2017 khi Sendai phủ trong tuyết trắng cũng là lúc mình cạn tiền tiêu vặt. Học bổng chưa tới mà mình đi du lịch quá nhiều, để có ‘fast cash’ mình đã đăng kí làm tại một xưởng bốc vác của Nhật. Một công việc chân tay đúng nghĩa nhưng lương cao và hợp đồng chỉ kéo dài hai tháng, tại sao không?

Bởi quãng đường tới xưởng dài và công việc không cần sáng tạo, mình tranh thủ học tiếng Anh trong thời gian này. Cắm tai nghe Effortless English suốt ca rồi lúc bốc hàng lẩm nhẩm dịch nội dung nhãn dán từ Nhật qua Anh: khả năng ngoại ngữ của mình tăng lên tương đối sau những ngày đông ấy.

Nếu cuộc đời đưa mình bát mắm tôm, mình sẽ order thêm suất bún đậu, và pha chế để cho ra đời mẹt bún đậu mắm tôm tuyệt nhất.

Hành trình ba năm có lẻ của mình ở TAB sắp kết thúc: từ tháng 6/2021 đội ngũ thất nghiệp Việt Nam thu nạp thêm một người. Việc này cũng không quá đáng sợ.

Nghỉ việc thì về nhà đọc sách, học bài. Làm website, mạng xã hội và quảng cáo ba năm cũng nên có lúc ngẫm lại mình đã thu được gì và cần trau dồi thêm mảng nào. Dù sao học không bao giờ là thừa.

Rồi du lịch. Cảm ơn TAB đã đóng bảo hiểm đầy đủ để mình có thể hưởng 3 tháng trợ cấp thất nghiệp. Liệu mình sẽ đi lại chuyến xuyên Việt bằng xe máy như mùa hè trước khi vào TAB, hay tham gia khoá thiền 10 ngày giống Tùng trước khi làm Seeson? Hội chứng rối loạn lựa chọn hình như vừa gõ cửa.

Mình sẽ liên lạc với những người từng làm việc cùng ở TAB để hỏi về cơ hội nghề nghiệp. Không vội tìm việc nhưng mình sẵn sàng nếu cơ hội đến bất ngờ. Thế nên đây là CV mình cho bạn nào đã đọc tới đây. 😉

Một tấm ảnh badass hồi hay đi du lịch một mình.