Hoàng hôn Sài Gòn vẫn đẹp

Hôm nay là ngày thứ tư tôi nghỉ công việc mà cách đây hai tháng tôi hào hứng chuyển từ Hà Nội vào Sài Gòn để bắt đầu. Thật ra công ty mới của tôi làm về mảng thể dục-thể thao-giải trí nhưng với tình hình dịch bệnh căng thẳng thì không có nhiều việc cho tôi, nên để tôi đi cũng là điều dễ hiểu.

Tôi kể chuyện này với gia đình và bạn bè, ai cũng an ủi bảo tôi xui, vào Sài Gòn trong thời kỳ đen tối nhất. Những lời động viên từ xa dù qua tin nhắn hay cuộc gọi thực sự ấm lòng – tôi trân trọng và cảm thấy mình được yêu thương hơn bao giờ hết. Dù vậy cuối mỗi câu cảm ơn tôi đều thêm rằng:

“Nhưng cũng may là…”

Từ lúc sinh ra tới giờ tôi hiếm khi nào thấy mình kém may mắn. Khi nghĩ đến những người lao động nghèo mất việc làm, những gia đình đông con đang dè sẻn hết mức có thể để lo cho từng bữa ăn, những cuộc chia ly trong nước mắt vì Covid, biến cố của tôi (dẫu có lý) bỗng trở nên nhỏ nhặt.

Tôi thấy may mắn khi bản thân, gia đình, những người tôi quan tâm vẫn khoẻ mạnh, được tiêm vắc-xin, và chưa phải lo đến nguồn cung lương thực hạn chế. Tôi biết ơn những người bạn trong Sài Gòn đã cho tôi chỗ ở và chăm sóc tôi. Tôi thậm chí biết ơn cả khoảng sân thượng có cây xanh của của toà nhà, nơi tôi thỉnh thoảng vẫn mò lên để hít khí trời như buổi chiều nay…

Sài Gòn đang trong mùa mưa. Có những chiều mây giăng kín lối không nổi một vệt nắng, nhưng hôm nay cơn mưa rào hối hả đến rồi đi để lại thứ ánh sáng vàng cam rực rỡ, rồi mờ ảo loang lổ trong sắc tím, đỏ, hồng. Cuộc sống có những ngày đen tối, nhưng chẳng phải cũng có những ngày lộng lẫy như này sao? Tôi tha thẩn ngắm nhìn bầu trời cho đến khi thành phố lên đèn. Hoàng hôn Sài Gòn vẫn thật đẹp. Đẹp như lần đầu tôi ghé thăm cách đây bảy năm, hay như ngày đầu tôi chuyển vào đây hai tháng trước vậy.

Hoàng hôn Sài Gòn 7/2021