Tôi định viết bài “Để có một giấc ngủ ngon” và “Tập nói Không” để giới thiệu hai giải pháp của tôi cho mấy tuần qua ít quan tâm tới sức khoẻ. Thế rồi giữa chừng trong đầu tôi vang lên các câu hỏi: “Tại sao cậu làm vậy? Cậu định chứng tỏ điều gì? Kiên, cậu có ổn không?” Có lẽ tôi biết câu trả lời, rằng tôi không ổn.
Tôi luôn thấy thú vị và tự hào vì slogan công ty đầu tiên trùng khớp với phương châm sống của tôi: “không phàn nàn – chỉ giải pháp”, thế nên tôi luôn lập kế hoạch. Tôi nghĩ mình học hỏi và phục hồi nhanh nên cố không đi lại vết xe đổ và nếu có gặp sang chấn tâm lý, tôi sẽ (tỏ ra là mình) kiểm soát nó tốt.
Có thật vậy? Hay đây chỉ là những tiêu chuẩn tôi tự đặt để khiến bản thân khác biệt?
Có lẽ tôi mới chỉ giải quyết những vấn đề bề nổi, ví dụ: để ngủ ngon thì đi ngủ sớm, mà lờ đi mớ bòng bong bất an và lo âu thái quá bên dưới. Tận sâu bên trong tôi nghi ngờ năng lực bản thân mỗi khi mắc lỗi, và tự dằn vặt chính mình khi hùa theo đám đông mà đánh mất chính kiến. Nỗi lo về bản sắc cá nhân thúc giục tôi phải mau giỏi hơn để không còn phụ thuộc vào người khác. Những đêm thức khuya cố học nốt để sáng hôm sau dậy muộn vội đi làm, bỏ tập thể dục, bỏ thiền, mệt mỏi cả trí óc lẫn tinh thần, cũng là vì thế.
Thật mỉa mai rằng tôi từng viết vì sao ta nên yêu bản thân, mà giờ lại không bao dung với chính mình.
Nói là vậy, tôi không định than thở. Tôi cảm thấy khá hơn khi viết những dòng trên. Sau cùng tôi vẫn là một con người, một con người không hoàn hảo như bao người khác. Tôi thấy không ổn, và nó là điều bình thường.
Thời gian tới có thể tôi sẽ đọc và viết nhiều hơn; tôi sẽ làm một portfolio ảnh tự chụp, cho vui thôi nhưng chắc sẽ giúp vơi đi suy nghĩ trong đầu. Với nữa, tôi nhận ra tâm hồn mình đang trở nên khô cằn khi ngày đêm làm việc với số má–mấy đời nhà tôi làm nghệ sĩ cơ mà, dòng máu này không dùng thì phí quá.
Mà, có phải tôi vừa đưa một giải pháp không?
