
Phần 2: Gần gũi về văn hóa – xã hội
Khi học tại Đại học Tohoku, mình có đăng kí hai môn: “Tìm hiểu Nhật Bản thông qua các lễ hội truyền thống của tỉnh Miyagi” và “Tìm hiểu Nhật Bản thông qua văn hóa truyền thống Nhật Bản”.
Ở môn đầu tiên, các sinh viên quốc tế và bản địa sẽ đại diện trường Tohoku tham gia hai lễ hội nổi tiếng của tỉnh Miyagi, điểm chuyên cần và bài thu hoạch sẽ được tính vào điểm tổng kết. Hầu hết các buổi cả lớp học điệu nhảy “chim sẻ” truyền thống từ các vũ công địa phương để đi thi đấu tại Aoba Matsuri (Lễ hội của quận Aoba), sau đó thực hành gấp và trang trí “tanabata” để chuẩn bị cho Sendai Tanabata Matsuri (Ngày Ngưu lang – Chức nữ của Sendai).
Ở môn thứ hai, cứ hai hoặc ba buổi lý thuyết thì sẽ có một hôm đi thực tế (field trip), học về nghệ thuật làm giấy, trà đạo, thư pháp, kịch nói, đánh trống của Nhật. Thỉnh thoảng các Khoa cũng sẽ tổ chức những buổi dã ngoại chủ đề, chẳng hạn mình từng tham gia một chuyến thăm quan trang trại nuôi bò và trồng hành kiểu Nhật do Khoa Nông nghiệp tổ chức.

Trực tiếp trải nghiệm những dịp như vậy mới thấy cách người Nhật bảo tồn văn hóa truyền thống của họ tuyệt vời như thế nào.
Ở lễ hội Aoba, mỗi trường học, doanh nghiệp của Sendai lại có một đội tham gia cuộc thi nhảy truyền thống toàn thành phố và màn diễu hành quanh Jozenji – con đường đẹp nhất Sendai. Nhộn nhịp khắp nơi là những đội nhảy tự do luôn chào đón và sẵn sàng dạy nhảy cho các du khách. Có những đội nhảy của các cháu bé tiểu học, cũng có những đội nhảy của hội người cao tuổi. Có cả những ông bố bà mẹ địu con nhỏ ngủ gật gù sau lưng vừa đánh trống vừa diễu hành.
Ở lễ hội Tanabata, mỗi tổ chức đóng góp 4-6 chiếc tanabata mang dấu ấn riêng của đơn vị mình để trang hoàng các tuyến phố đi bộ – biến Sendai Tanabata thành một trong ba lễ hội lớn nhất vùng Đông Bắc Nhật Bản.

Nhìn từ góc độ du lịch, chẳng phải đây chính là sự tham gia thúc đẩy giao lưu văn hóa và gìn giữ bản sắc dân tộc của người dân địa phương sao?
Mỗi người Nhật từ trong tiềm thức luôn coi mình là hình ảnh đại diện của cả đất nước, vậy nên họ luôn hiếu khách, niềm nở với tất cả mọi người. Nếu bị lạc và hỏi đường ở Nhật, hầu như hỏi 10 thì sẽ có… 11 người đứng ra giúp, cảm tưởng chỉ thiếu mỗi nước cầm tay mình dắt thẳng đến đó thôi. Ở nhiều địa điểm thăm quan, đặc biệt là các di tích lịch sử, mình thường bắt gặp những người ở tuổi ông bà mình tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch “không lương”. Niềm vui sống với họ chỉ đơn giản là có thể lan tỏa chút hiểu biết và tình yêu nước Nhật cho những du khách phương xa.
Một đất nước mà sự cởi mở, tinh thần ái quốc và mong muốn lan truyền bản sắc văn hóa dân tộc luôn thường trực trong tim mỗi người dân chắc chắn là đất nước có thể phát triển du lịch bền vững về mặt văn hóa – xã hội.
Đón đọc hai kì còn lại:
Phần 3: Đem lại lợi ích kinh tế
Phần 1: Thân thiện với môi trường