Đây là những dòng “hồi kí” ngày mình mới qua Nhật. Lần đầu tiên bước chân ra nước ngoài: hoang mang pha lẫn thích thú, ngại ngùng mà vẫn rất tò mò. Chín chắn hơn chút, trưởng thành hơn chút, mình “sau Nhật” bắt đầu từ những kỉ niệm này.
Sendai, ngày 18 tháng 4 năm 2016.
Hôm trước đi hanami (lễ hội ngắm hoa anh đào) nói chuyện với mấy bạn Trung Quốc, Nhật Bản. Mình giới thiệu mình năm 4 Ngoại Thương, bảo lưu một năm để qua đây trao đổi sinh viên. Nghe xong các bạn tỏ ra rất ngạc nhiên và hỏi không sợ khi về sẽ bị “chậm” xin việc sao. Hóa ra ở nước ngoài có “mùa tuyển dụng”, lỡ đợt đó thì phải chờ đến sang năm – giống thi đại học vậy, và, “càng nhiều tuổi cơ hội lựa chọn nghề nghiệp càng thấp” (dịch nguyên văn lời một bạn).
Mình đứng hình vài giây rồi cười bảo: “Ở Việt Nam tuyển quanh năm, chỉ cần có kiến thức chuyên môn và ngoại ngữ tốt là không thiếu việc”. Mọi người gật gù, mặt vẫn không hiểu. Còn mình, ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng như đang múa lụa.
Lo chứ sao không!? Trong khi các bạn say sưa nói về ngành học và công việc tương lai thì mình ngồi nghĩ xem tối ăn gì, cá có kịp rã đông không, mai mưa thì đi chơi sao.
Quê trong việc định hướng nghề nghiệp.

Trường ĐH Tohoku có kì thi kiểm tra trình độ tiếng Nhật đầu vào để xếp lớp, kết quả chung của mình là level 3 nhưng riêng điểm chữ Hán là level 5 (cao nhất). Tức là mình có thể tham gia các lớp Grammar, Listening, Writing, Practicing level 3, Speaking level 4, và đặc biệt, Kanji học được từ 3 đến 5 – tất nhiên mình chọn hai lớp cao nhất.
Cuối giờ học lớp Hán tự cấp 4 hôm nay, mình lên xin chữ kí xác nhận của cô giáo để hoàn thành việc đăng kí tín chỉ. Khi mình chìa tờ kết quả thi đầu vào, cô thảng thốt hỏi mình sao muốn theo lớp “thượng cấp” này trong khi điểm tổng kết vừa ở mức đầu trung cấp. Mình bảo vì mình thích. Rồi cô hỏi buổi hôm nay cô nói có nhanh quá không, có chỗ nào khó hiểu không, những buổi sau có nhiều bài tập phải cố gắng lên nhé.
Dù mình đã bảo em theo được lớp này (đúng thế thật vì kanji mình cấp 5 cơ mà), nhưng cô vẫn rất lo lắng, nói đoạn cô ghi luôn tên mình lại để “trao đổi thêm” với giảng viên dạy mình lớp Kanji 5.
Cảm thấy quê vì học quá lệch.

Ở Nhật quy định các hãng sản xuất điện thoại phải thiết lập mặc định cho camera khi chụp phát ra âm thanh, đây là cách để ngăn chặn tình trạng chụp lén (Nhật cực kì coi trọng quyền riêng tư).
Đương nhiên điện thoại mình đem qua từ Việt Nam đã được tắt tiếng hoàn toàn, nhưng sau khi lắp sim 3G của một nhà mạng bên Nhật thì âm thanh đó lại xuất hiện – dù bật chế độ Im Lặng thì chụp vẫn ra âm. Trong khi cảnh thì quá đẹp…
Bầu trời Nhật Bản lúc nào cũng có một màu xanh “phi thực tế” (trừ ngày mưa), mây trắng, nắng vàng và hàng cây khẳng khiu vươn mình rất đẹp (Sendai được mệnh danh là “City of trees”), thành ra bất cứ lúc nào giơ máy lên mình cũng có thể tìm được một tấm hình ưng ý. Mà mình thì chụp rất nhiều…
Vậy là quê khi nghĩ thú vui của mình có thể làm ảnh hưởng đến người khác.
